Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Thư gửi người con gái anh yêu ...

Gửi em, người con gái anh yêu.

Em à, trong lúc này, em đang ở rất xa anh. Em đang hướng tới một tương lai, một cuộc sống đẹp đẽ và hạnh phúc. Nhưng nơi đó không có anh em à. :)

Vì anh vẫn cứ ngồi đây, bao bọc bởi những màu sắc yếu ớt, và chỉ còn một khoảng thời gian nữa thôi, anh sẽ xa em mãi. Vĩnh viễn em à.

Sẽ không còn được tủm tỉm cười sau khi nhận những dòng tin nhắn từ em, sẽ không còn những hôm thao thức vì nhớ em, sẽ không còn những lần phóng bạt mạng để mang trà sữa cho em nữa. Sẽ không còn những lần thơ thẩn trong tiệm sách để lựa cho em những cuốn sách hay… Sẽ không còn được ngồi nhâm nhi ly café đắng trong cái quán quen thuộc của cả anh và em. Sẽ không còn …. Sẽ còn không còn nhiều lắm em à

Em có còn nhớ?

Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau? Không nhạc, không mưa, không có gió … nó là một nơi quá đỗi bình thường với mọi người, nhưng với anh, nó là kỉ niệm, nó là nơi bắt đầu và nó là tình yêu của anh dành cho em… Liệu em còn nhớ?

Anh nhớ những dòng tin nhắn đầu tiên của anh cho em, vu vơ, ngớ ngẩn và ngốc ngếch. Nhưng em à, sẽ chẳng bao giờ có những dòng tin nhắn đó một lần nữa, cảm xúc của anh, tình yêu của anh, và lí trí của anh, khi bắt đầu, nó không như bây giờ em ạ. Nó chỉ là bộc phát, mỏng manh và nông cạn. Anh vẫn giữ những tin nhắn đó … trong anh. Em có còn…?

Em à, đã bao giờ? Anh và em thực sự yêu nhau chưa? Đã bao giờ bắt đầu tình yêu của hai đứa chưa? Chỉ là những lần nắm tay, những lần anh ôm em da diết … Những lần như vậy, anh mong em ôm anh biết bao … Đã bao giờ em thực sự ôm anh?

Có lẽ … có lẽ em đã từng ôm anh thật sự. Những lúc như vậy, em à, anh yêu em biết bao. Anh muốn ôm em thật chặt vào trong lòng. Để mãi mãi, em nằm trong vòng tay của anh. Để mãi mãi, anh giữ được em lại … cho riêng mình anh. Để cho em không dễ dàng vuột khỏi tay anh để lấp ló cơ hội cho những người khác. Em biết không, nhiều khi anh hờn dỗi, vì em cứ lất ngất à, cứ hồ hồi với những người con trai khác. Điều đó khiến anh đau em à. Anh không ghét điều đó. Anh ghét tất cả những đứa con trai có ý định gì đó với em…. Vì anh quá yêu em thôi …

Khi anh và em … hôn nhau lần đầu tiên cho tới lần cuối cùng. Anh vẫn nhớ cảm giác của từng nụ hôn. Em có nhớ không? Em còn nhớ cảm giác khi hôn anh?

Anh đã yêu em biết bao từ trong những nụ hôn đó. Và đôi lúc, anh tự hỏi rằng, liệu với anh, anh yêu em thế là đã quá nhiều? …. Không, em à. Anh cũng đã nhận lại đủ tất cả cảm xúc cho một tình yêu rồi. Anh hài lòng với tất cả những điều đó. Vậy là anh yêu em quá nhiều là đúng. Em ha? ….

Anh nhớ nhiều. Nhớ nhiều nữa. Nhớ những kỉ niệm của anh và em. Những con đường anh và em đã từng đi qua. Thậm chí không khí xung quanh anh, cũng mang hương vị của em.

À, anh đã từng nói em à. Em mang một hương vị đặc biệt đúng không? Em là một trong số ít người anh ngửi được mùi…
Em mang một mùi hương nhẹ nhàng … giống mùi hương anh đã từng gọi đó là mùi vị của Sài Gòn … Nhẹ nhàng trong sự ồn ào.
Em có mùi của không khí sau cơn mưa. Mát mẻ, tươi mới và tràn sức sống.

Em hãy cố lên nhé. Giữ lấy mùi hương đó cho riêng mình. Cố gắng trong mọi việc của cuộc sống.

Anh còn nhiều nhiều điều nữa lắm. Nhưng trong đêm nay. Và trong lá thư này. Từng đó là những điều đang tua lại trong đầu anh.

Nhớ giữ sức khỏe em nha. Và cho anh xin lỗi …. vì anh đã … yêu em quá nhiều ….

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Entry for May 19, 2009

Silent.

Far away.

18

Tình yêu dang dở sẽ mãi là tình yêu đẹp nhất, em ha.
Vậy để nó đẹp nhất đi.


Cuộc sống dang dỡ cũng sẽ thành cuộc sống đẹp nhất.
Vậy cuộc sống của anh sẽ đẹp nhất.


If we hold on together.
I hold, but you.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Truyện ngắn : Sinh nhật lần thứ 20




- Mẹ ơi, tại sao con phải chết?

Câu hỏi và đôi mắt quá ngây thơ, chẳng dành cho một đứa con trai đã sắp đến tuổi 20 như nó. Nó cứ nắm lấy tay áo mẹ nó mà hỏi. Bất chợt bà ôm lấy nó và khóc.

- Mẹ xin lỗi, tại mẹ cả.

Nước mắt bà chảy dài qua đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt vì những năm tháng vất vả để giành giật lấy sự sống cho đứa con trai độc nhất.
Gần 20 năm, nó bị tha lôi đến hết bệnh viện này, bác sĩ nọ, thành phố kia. Chích biết bao loại thuốc, uống đến hàng ngàn viên thuốc. Nhưng rồi, lần cuối cùng, vị bác sĩ cuối cùng, cũng thở dài và nói với nó bằng giọng trầm, ấm và xa xôi :

- Bác xin lỗi, nhưng cháu sẽ chẳng được đón tuổi 20 trọn vẹn rồi. Đừng buồn cháu nhé.

Nó chẳng khóc, nó chưa bao giờ khóc vì chuyện này. Nó thực sự vẫn không hiểu. Nhưng nó biết … 20 năm trước, mẹ nó đã khóc rất nhiều …

….

- Tim của đứa bé không được bình thường. Nó sẽ chỉ sống tối đa 20 năm.

….

Nước mắt bà đẫm khuôn mặt và vai áo nó. Nó vỗ về mẹ nó :

- Mẹ à, đừng khóc. Còn 3 ngày nữa sinh nhật con rồi mà. Sinh nhật thứ 20 đó.

Bà càng khóc to hơn. Nó im lặng, xiết chặt cái ôm. Nó nghĩ, hình như nó cũng đã chảy nước mắt.

………….

Ngày 30/3 (3 ngày trước sinh nhật nó) :

Ngày nào cũng vậy, nó lượn qua Hồ Tây, dừng lại một chút, nó ngắm hồ … với một đôi mắt hiền dịu, nhẹ nhàng. Nó đứng yên, để gió và nước cuốn đi những nỗi niềm không tên trong lòng. Để nó trần tục, đứng trước hồ, lặng nhìn … như trong giây phút đó, nó được đắm chìm trong một tình yêu không ai biết đến.

Trong lòng nó dâng lên cảm xúc - ghen …
Nó ghen với ai sau 3 ngày nữa sẽ vẫn được ngắm hồ Tây, sẽ đứng tại chỗ này, cướp đi tình yêu của nó. Bất chợt nó nắm chặt bàn tay…

Nó từng nói với mẹ, nó muốn gia đình ở tại một nơi có hồ, để ngày nào, nó cũng được ngắm nhìn và được vỗ về bởi nước và gió. Và nó cũng muốn, nơi nó ngủ mãi mãi, cũng sẽ thấy hồ …

……

Nó mua trà sữa uống.

……


Ngày 31/3 (2 ngày trước sinh nhật) :

Nó gặp Việt - đứa bạn thân từ hồi mà hai đứa còn chơi trò siêu nhân và quái vật. Nó luôn tự nhận làm quái vật, còn Việt thì làm siêu nhân. Mà kết cục, thì bao giờ, quái vật cũng … chết.

- Bộ phim sắp đến hồi kết mày à.

Việt nhìn nó, lắc đầu. – “Không phải kết nào cũng buồn mày ạ.

- Ừ, kết không buồn, siêu nhân thắng và cuối cùng thì quái vật cũng phải chết.

Việt cười, đặt tay lên vai nó. – “Nhưng mày không phải quái vật.

- Thì con người, ai cũng là một loại quái vật thôi. Rồi cũng sẽ … chết.

…..

Nó lại phải tiêm và uống thuốc. Mẹ nó vẫn cố gắng giành giật cho nó thêm những giây phút để nó còn được hưởng vị ngon của không khí …
Nó nhìn mẹ nó, vẫn là một đôi mắt hiền dịu, nhưng phảng phất những nét buồn …

…..

Nó qua Tràng Tiền, mua kem.
Nó rất thích kem. Hồi bé, mỗi lần đưa nó từ bệnh viện về nhà, mẹ nó lại mua cho nó một cây kem. Nó không thích bệnh viện, nhưng nó thích đi ăn kem.

Nó không ăn … nó đứng nhìn cây kem chảy, chảy hết … không còn một giọt. Chỉ còn lại cái ốc quế trơ trọi.
Rồi đây, gia đình nó sẽ cũng cầm tay nó, nhưng chỉ là “một cây ốc quế không kem” mà thôi …

…….

Ngày 1/4 (ngày mai sẽ là sinh nhật nó) :


Nó ngủ dậy. Nó sắp 20 và nó rơi nước mắt. Không phải là nó khóc, chỉ là nước mắt rơi ra từ đôi mắt của nó.


Nó đi mua sách. Đứng giữa tiệm sách, nó lấy hơi và hít thật dài … Sách - người tình trong những đêm nó thao thức vật lộn với những cơn đau dữ dội. Sách làm nó quên đi những cơn đau buốt tận xương tủy.
Với nó, sách như một nàng tiên, xoa dịu những nỗi đau trần tục mà nó phải gánh chịu. Và thoáng trong hương sách mới, nó lại thấy tình yêu của nó – sâu lắng và lớn lao.

Nó bỏ hàng giờ trong tiệm sách để đọc từng tựa mọi cuốn sách. Rồi cuối cùng, nó cũng chọn một quyển sách mà tựa như khắc mạnh vào tim nó từng nhát lạnh lùng – “Từng qua tuổi 20” …



Nó ghé qua quán “P - Je t'aime” - một quán café quen thuộc của nó … Nằm cạnh hồ …

Nó ngồi vào chiếc piano được đặt cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra mặt hồ đang dần ngả màu cam. Nó bất chợt nghĩ : “This’s for you.”

Rồi nó đàn, bản “Romeo & Juliet”

Nó dành tặng cho hồ, trà sữa, kem và sách … Nó yêu biết bao, nhưng rồi nó cũng phải ra đi. Nó sẽ giống Romeo, trao trọn tình yêu của nó đến hơi thở cuối cùng. Số phận đã không cho nó được hưởng trọn tình yêu của nó đến khi tóc bạc. Vậy nó đành từ biệt – tình yêu của nó - từ đây…
… Sẽ là bản nhạc cuối cùng …

…..

Ba nó đi công tác về. Ông trông đã già hơn so với tuổi, tóc đã bạc nhiều. Nhưng nó thoáng thấy trong mắt ông, một niềm vui nhỏ, một tia hy vọng. Ông ngồi xuống cạnh nó, hồ hởi nói trong giọng nói đặc nỗi mệt mỏi :

- Bạn ba, ông ý đã chữa khỏi cho một người như con. Ngày mai, ba sẽ đưa con qua đó.

Nó tròn xoe mắt, mỉm cười. Nụ cười có lẽ tươi nhất mà trong 20 năm nó có được. Nó hỏi:

- Thiệt không ba? Vậy là con sẽ khỏi hả?

Nhưng rồi chợt như bị đánh cắp, nó hỏi tiếp với giọng yếu :

- Nhưng chắc gì đã có thể chữa được? Như vậy con sẽ ra sao hả ba?

Ba nó cười và xoa đầu nó, giọng của ông lúc nào cũng trầm ấm và nhẹ nhàng. Ông như muốn truyền hết nghị lực sống của ông vào nó :

- Thì con vẫn phải sống tiếp, phải sống với những gì con muốn. Và phải sống thật tốt con nghe.

Nó gật đầu.



Chỉ còn 1 tiếng nữa là sẽ đến sinh nhật nó.
Nó lôi quyển sách mà nó vừa mua hồi chiều ra đọc … nó cố đọc cho hết quyển sách trong đêm nay, nó không muốn ngủ …


Nhưng rồi …
Nó thiếp đi lúc nào không hay …

….
Nó nghe đâu đó, tiếng gió reo trên mặt hồ …

… Nó bước tới.
Bên hồ, mọi người … ba mẹ nó, ông bà nó, Việt và cả những đứa bạn thân, đang cầm chiếc bánh gatô cùng 20 cây nến cháy mãnh liệt như khao khát muốn được sống của nó.

Nó tiến đến gần. Một cô bé cầm chiếc hộp quà đến bên và đưa cho nó.

Nó mở hộp quà, và nó thấy … Trà sữa, kem và quyển sách “Từng qua tuổi 20” …


Nó òa khóc, nó thực sự muốn được qua tuổi 20 …

… Chuông đồng hồ điểm 0h ngày 2/4 – sinh nhật nó - lần thứ 20 ….

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

11/4/09

À, cái ngày hôm nay. Chính xác nó là thứ bảy ngày 11/4/2009.

Ngủ dậy với một cái đầu nặng trịch vì rượu và một cái bụng õng toàn lẩu hổ lốn từ tối hôm qua. Tôi nặng nề lướt qua cái buổi sáng (mà thực ra nó là trưa gần chiều) với một vài sự kiện có lẽ nên được tích vài cái dấu V đỏ chót vì nó cũng khá hay ho.

Đầu tiên thì là cùng với con mụ vợ khùng (vợ giả thôi, tôi mới 20 tuổi 9 ngày và quá trẻ để lấy vợ) dọn cái phòng bốc một số mùi mà tôi nghĩ mấy con heo ăn vào đôi khi cũng ngộ độc và chỉ có mấy con ruồi giấm mới đủ khả năng lao vào cái đống đấy như mèo gặp mỡ. (Có vẻ là dùng hơi nhiều từ thú vật và côn trùng nhỉ?)

Lên xe bus về nhà, với quyển sách "Từng qua tuổi 20" và đồng hành cùng Trọng. Mấy hôm nay có vẻ tôi cũng đang lấy lại được thói quen gặm nhấm sách hồi trước.
Việt Nam, nó có quá dân chủ hay là cái gì đó tự nhiên một chút không? Dùng bút kẻ dòng để ghi nhớ một số câu trong sách (có điều là trên-xe-bus thôi) là một điều kì lạ quá mức với 2 đứa con gái à?
Khá bực mình vì đang đọc sách (rất khó khăn vì xe bus nó rung) mà còn bị hai con dở hơi đằng sau ghẹo.
Cuối cùng thì cũng chỉ làu bàu : "Đ** m* mấy con điên".

Điều đáng được tích dấu V đỏ cuối cùng trong chiều nay là đá bóng thắng 3-2.

Rồi thì lại đi cùng với lũ đội bóng để tố chức cái gọi là sinh nhật muộn (9 ngày) và cả lũ thống nhất là sẽ bỏ vào bụng một lượng vừa phải chất cồn để còn có thể tỉnh táo, về nhà, qua mắt ông bà già và ngồi xem Primier League.

Thật là cuối tuần thư thả.

20h mới mò về đến nhà. Tắm rửa một cách cẩn thận và từ từ, kì cho nó hết cái bẩn của rượu, lẩu, đất, và mồ hôi (tính từ hôm wa đến lúc tắm).
Rồi vác xe ra khỏi nhà với Cường để đi cafe.

Ngồi cafe và nhắn tin.

Bực mình không đâu.

Thật là muốn chửi ổng lên ở cái chỗ đông người! (mà phải cố nhịn)

Về nhà. 70k cổ cánh và 2 chai rượu Shochu.

Tối nay tôi - một thằng sinh viên Kiến Trúc bình thường, gày gò, hơi ốm và hơi yếu sẽ có một giấc ngủ ngon lành sau khi tống cái đống vừa mua vào bụng.

Hết.

P.S : À, bạn nào có một vài gam thắc mắc về chuyện giọng văn hơi đổi tí ý. Thì mua ngay quyển "Từng qua tuổi 20" nhé. Tôi không muốn giải thích nhiều đâu.
P.P.S : Tôi vừa nghĩ tình yêu to lớn của tôi (của tôi thôi nhé, có nghĩa là chỉ tôi yêu thôi) vừa chat vui vẻ với một thằng bạn (có thể nhiều hơn?) mà tôi quen. BK! (hai chấm đóng ngoặc 2 lần)

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

Listening to music




When you say nothing at all
Right here waiting
Love to be loved by you
Sorry seems to be the hardest word
Only love
Nothing's gonna change my love for you
How deep is your love
Unbreak my heart

Viva Forever

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2009

20 ...




Hề.
20 năm rồi.
Vui. Cám ơn tất cả.
Tuổi mới sẽ phấn đấu nhiều thứ.

Bắt đầu cũng vui.
Nhưng cũng bị một vài thứ không êm ả gì cho lắm.
Sự bắt đầu cũng hơi nặng nề.

Không sao.
Dù sao cũng cám ơn mọi người.

@ K6 : Cám ơn anh em. Cố gắng. Lụt thì lụt đừng có tụt.
@ 310 : Chiến hữu. Duy trì lâu. Tc mãi mãi.
@ Dz : Cố lên anh. Anh là đầu tàu.
@ Tông : Làm vừa thôi. Còn nh việc khác cũng quan trọng.
@ Duy : Sắp ra trường đi làm rồi. Làm tốt nhé.
@ Nghĩa : Đi mà học. Đừng có chơi nữa.
@ Quốc hội : Mọi người cùng cố gắng.
@ A7 : Vẫn nhớ. Cám ơn mọi người. Học tốt.
@ Thắng : Cứng cỏi lên. He.
@ Khoa : Xem lại cách cậu đang sống. Mình thix Khoa hồi xưa hơn.
@ L&ex : Cám ơn nhiều. Quí lắm. Cố gắng học tốt. Đi tốt. Hát hò ngon lành.
@ Điên : Đừng cố quá sức nhé. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi tí. Nếu đi thì quyết định đúng đắn nhé.
@ Nhóc : Suy nghĩ tốt nghen mìn.
@ 8 : Về thì về. Làm việc tốt. Đừng quên em.
@ Đội bóng : Duy trì và cố gắng.

@ Ngất : Sr. Ty. Try ur best.