Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Entry for May 19, 2009

Silent.

Far away.

18

Tình yêu dang dở sẽ mãi là tình yêu đẹp nhất, em ha.
Vậy để nó đẹp nhất đi.


Cuộc sống dang dỡ cũng sẽ thành cuộc sống đẹp nhất.
Vậy cuộc sống của anh sẽ đẹp nhất.


If we hold on together.
I hold, but you.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Truyện ngắn : Sinh nhật lần thứ 20




- Mẹ ơi, tại sao con phải chết?

Câu hỏi và đôi mắt quá ngây thơ, chẳng dành cho một đứa con trai đã sắp đến tuổi 20 như nó. Nó cứ nắm lấy tay áo mẹ nó mà hỏi. Bất chợt bà ôm lấy nó và khóc.

- Mẹ xin lỗi, tại mẹ cả.

Nước mắt bà chảy dài qua đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt vì những năm tháng vất vả để giành giật lấy sự sống cho đứa con trai độc nhất.
Gần 20 năm, nó bị tha lôi đến hết bệnh viện này, bác sĩ nọ, thành phố kia. Chích biết bao loại thuốc, uống đến hàng ngàn viên thuốc. Nhưng rồi, lần cuối cùng, vị bác sĩ cuối cùng, cũng thở dài và nói với nó bằng giọng trầm, ấm và xa xôi :

- Bác xin lỗi, nhưng cháu sẽ chẳng được đón tuổi 20 trọn vẹn rồi. Đừng buồn cháu nhé.

Nó chẳng khóc, nó chưa bao giờ khóc vì chuyện này. Nó thực sự vẫn không hiểu. Nhưng nó biết … 20 năm trước, mẹ nó đã khóc rất nhiều …

….

- Tim của đứa bé không được bình thường. Nó sẽ chỉ sống tối đa 20 năm.

….

Nước mắt bà đẫm khuôn mặt và vai áo nó. Nó vỗ về mẹ nó :

- Mẹ à, đừng khóc. Còn 3 ngày nữa sinh nhật con rồi mà. Sinh nhật thứ 20 đó.

Bà càng khóc to hơn. Nó im lặng, xiết chặt cái ôm. Nó nghĩ, hình như nó cũng đã chảy nước mắt.

………….

Ngày 30/3 (3 ngày trước sinh nhật nó) :

Ngày nào cũng vậy, nó lượn qua Hồ Tây, dừng lại một chút, nó ngắm hồ … với một đôi mắt hiền dịu, nhẹ nhàng. Nó đứng yên, để gió và nước cuốn đi những nỗi niềm không tên trong lòng. Để nó trần tục, đứng trước hồ, lặng nhìn … như trong giây phút đó, nó được đắm chìm trong một tình yêu không ai biết đến.

Trong lòng nó dâng lên cảm xúc - ghen …
Nó ghen với ai sau 3 ngày nữa sẽ vẫn được ngắm hồ Tây, sẽ đứng tại chỗ này, cướp đi tình yêu của nó. Bất chợt nó nắm chặt bàn tay…

Nó từng nói với mẹ, nó muốn gia đình ở tại một nơi có hồ, để ngày nào, nó cũng được ngắm nhìn và được vỗ về bởi nước và gió. Và nó cũng muốn, nơi nó ngủ mãi mãi, cũng sẽ thấy hồ …

……

Nó mua trà sữa uống.

……


Ngày 31/3 (2 ngày trước sinh nhật) :

Nó gặp Việt - đứa bạn thân từ hồi mà hai đứa còn chơi trò siêu nhân và quái vật. Nó luôn tự nhận làm quái vật, còn Việt thì làm siêu nhân. Mà kết cục, thì bao giờ, quái vật cũng … chết.

- Bộ phim sắp đến hồi kết mày à.

Việt nhìn nó, lắc đầu. – “Không phải kết nào cũng buồn mày ạ.

- Ừ, kết không buồn, siêu nhân thắng và cuối cùng thì quái vật cũng phải chết.

Việt cười, đặt tay lên vai nó. – “Nhưng mày không phải quái vật.

- Thì con người, ai cũng là một loại quái vật thôi. Rồi cũng sẽ … chết.

…..

Nó lại phải tiêm và uống thuốc. Mẹ nó vẫn cố gắng giành giật cho nó thêm những giây phút để nó còn được hưởng vị ngon của không khí …
Nó nhìn mẹ nó, vẫn là một đôi mắt hiền dịu, nhưng phảng phất những nét buồn …

…..

Nó qua Tràng Tiền, mua kem.
Nó rất thích kem. Hồi bé, mỗi lần đưa nó từ bệnh viện về nhà, mẹ nó lại mua cho nó một cây kem. Nó không thích bệnh viện, nhưng nó thích đi ăn kem.

Nó không ăn … nó đứng nhìn cây kem chảy, chảy hết … không còn một giọt. Chỉ còn lại cái ốc quế trơ trọi.
Rồi đây, gia đình nó sẽ cũng cầm tay nó, nhưng chỉ là “một cây ốc quế không kem” mà thôi …

…….

Ngày 1/4 (ngày mai sẽ là sinh nhật nó) :


Nó ngủ dậy. Nó sắp 20 và nó rơi nước mắt. Không phải là nó khóc, chỉ là nước mắt rơi ra từ đôi mắt của nó.


Nó đi mua sách. Đứng giữa tiệm sách, nó lấy hơi và hít thật dài … Sách - người tình trong những đêm nó thao thức vật lộn với những cơn đau dữ dội. Sách làm nó quên đi những cơn đau buốt tận xương tủy.
Với nó, sách như một nàng tiên, xoa dịu những nỗi đau trần tục mà nó phải gánh chịu. Và thoáng trong hương sách mới, nó lại thấy tình yêu của nó – sâu lắng và lớn lao.

Nó bỏ hàng giờ trong tiệm sách để đọc từng tựa mọi cuốn sách. Rồi cuối cùng, nó cũng chọn một quyển sách mà tựa như khắc mạnh vào tim nó từng nhát lạnh lùng – “Từng qua tuổi 20” …



Nó ghé qua quán “P - Je t'aime” - một quán café quen thuộc của nó … Nằm cạnh hồ …

Nó ngồi vào chiếc piano được đặt cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra mặt hồ đang dần ngả màu cam. Nó bất chợt nghĩ : “This’s for you.”

Rồi nó đàn, bản “Romeo & Juliet”

Nó dành tặng cho hồ, trà sữa, kem và sách … Nó yêu biết bao, nhưng rồi nó cũng phải ra đi. Nó sẽ giống Romeo, trao trọn tình yêu của nó đến hơi thở cuối cùng. Số phận đã không cho nó được hưởng trọn tình yêu của nó đến khi tóc bạc. Vậy nó đành từ biệt – tình yêu của nó - từ đây…
… Sẽ là bản nhạc cuối cùng …

…..

Ba nó đi công tác về. Ông trông đã già hơn so với tuổi, tóc đã bạc nhiều. Nhưng nó thoáng thấy trong mắt ông, một niềm vui nhỏ, một tia hy vọng. Ông ngồi xuống cạnh nó, hồ hởi nói trong giọng nói đặc nỗi mệt mỏi :

- Bạn ba, ông ý đã chữa khỏi cho một người như con. Ngày mai, ba sẽ đưa con qua đó.

Nó tròn xoe mắt, mỉm cười. Nụ cười có lẽ tươi nhất mà trong 20 năm nó có được. Nó hỏi:

- Thiệt không ba? Vậy là con sẽ khỏi hả?

Nhưng rồi chợt như bị đánh cắp, nó hỏi tiếp với giọng yếu :

- Nhưng chắc gì đã có thể chữa được? Như vậy con sẽ ra sao hả ba?

Ba nó cười và xoa đầu nó, giọng của ông lúc nào cũng trầm ấm và nhẹ nhàng. Ông như muốn truyền hết nghị lực sống của ông vào nó :

- Thì con vẫn phải sống tiếp, phải sống với những gì con muốn. Và phải sống thật tốt con nghe.

Nó gật đầu.



Chỉ còn 1 tiếng nữa là sẽ đến sinh nhật nó.
Nó lôi quyển sách mà nó vừa mua hồi chiều ra đọc … nó cố đọc cho hết quyển sách trong đêm nay, nó không muốn ngủ …


Nhưng rồi …
Nó thiếp đi lúc nào không hay …

….
Nó nghe đâu đó, tiếng gió reo trên mặt hồ …

… Nó bước tới.
Bên hồ, mọi người … ba mẹ nó, ông bà nó, Việt và cả những đứa bạn thân, đang cầm chiếc bánh gatô cùng 20 cây nến cháy mãnh liệt như khao khát muốn được sống của nó.

Nó tiến đến gần. Một cô bé cầm chiếc hộp quà đến bên và đưa cho nó.

Nó mở hộp quà, và nó thấy … Trà sữa, kem và quyển sách “Từng qua tuổi 20” …


Nó òa khóc, nó thực sự muốn được qua tuổi 20 …

… Chuông đồng hồ điểm 0h ngày 2/4 – sinh nhật nó - lần thứ 20 ….