Gửi em, người con gái anh yêu.
Em à, trong lúc này, em đang ở rất xa anh. Em đang hướng tới một tương lai, một cuộc sống đẹp đẽ và hạnh phúc. Nhưng nơi đó không có anh em à. :)
Vì anh vẫn cứ ngồi đây, bao bọc bởi những màu sắc yếu ớt, và chỉ còn một khoảng thời gian nữa thôi, anh sẽ xa em mãi. Vĩnh viễn em à.
Sẽ không còn được tủm tỉm cười sau khi nhận những dòng tin nhắn từ em, sẽ không còn những hôm thao thức vì nhớ em, sẽ không còn những lần phóng bạt mạng để mang trà sữa cho em nữa. Sẽ không còn những lần thơ thẩn trong tiệm sách để lựa cho em những cuốn sách hay… Sẽ không còn được ngồi nhâm nhi ly café đắng trong cái quán quen thuộc của cả anh và em. Sẽ không còn …. Sẽ còn không còn nhiều lắm em à
Em có còn nhớ?
Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau? Không nhạc, không mưa, không có gió … nó là một nơi quá đỗi bình thường với mọi người, nhưng với anh, nó là kỉ niệm, nó là nơi bắt đầu và nó là tình yêu của anh dành cho em… Liệu em còn nhớ?
Anh nhớ những dòng tin nhắn đầu tiên của anh cho em, vu vơ, ngớ ngẩn và ngốc ngếch. Nhưng em à, sẽ chẳng bao giờ có những dòng tin nhắn đó một lần nữa, cảm xúc của anh, tình yêu của anh, và lí trí của anh, khi bắt đầu, nó không như bây giờ em ạ. Nó chỉ là bộc phát, mỏng manh và nông cạn. Anh vẫn giữ những tin nhắn đó … trong anh. Em có còn…?
Em à, đã bao giờ? Anh và em thực sự yêu nhau chưa? Đã bao giờ bắt đầu tình yêu của hai đứa chưa? Chỉ là những lần nắm tay, những lần anh ôm em da diết … Những lần như vậy, anh mong em ôm anh biết bao … Đã bao giờ em thực sự ôm anh?
Có lẽ … có lẽ em đã từng ôm anh thật sự. Những lúc như vậy, em à, anh yêu em biết bao. Anh muốn ôm em thật chặt vào trong lòng. Để mãi mãi, em nằm trong vòng tay của anh. Để mãi mãi, anh giữ được em lại … cho riêng mình anh. Để cho em không dễ dàng vuột khỏi tay anh để lấp ló cơ hội cho những người khác. Em biết không, nhiều khi anh hờn dỗi, vì em cứ lất ngất à, cứ hồ hồi với những người con trai khác. Điều đó khiến anh đau em à. Anh không ghét điều đó. Anh ghét tất cả những đứa con trai có ý định gì đó với em…. Vì anh quá yêu em thôi …
Khi anh và em … hôn nhau lần đầu tiên cho tới lần cuối cùng. Anh vẫn nhớ cảm giác của từng nụ hôn. Em có nhớ không? Em còn nhớ cảm giác khi hôn anh?
Anh đã yêu em biết bao từ trong những nụ hôn đó. Và đôi lúc, anh tự hỏi rằng, liệu với anh, anh yêu em thế là đã quá nhiều? …. Không, em à. Anh cũng đã nhận lại đủ tất cả cảm xúc cho một tình yêu rồi. Anh hài lòng với tất cả những điều đó. Vậy là anh yêu em quá nhiều là đúng. Em ha? ….
Anh nhớ nhiều. Nhớ nhiều nữa. Nhớ những kỉ niệm của anh và em. Những con đường anh và em đã từng đi qua. Thậm chí không khí xung quanh anh, cũng mang hương vị của em.
À, anh đã từng nói em à. Em mang một hương vị đặc biệt đúng không? Em là một trong số ít người anh ngửi được mùi…
Em mang một mùi hương nhẹ nhàng … giống mùi hương anh đã từng gọi đó là mùi vị của Sài Gòn … Nhẹ nhàng trong sự ồn ào.
Em có mùi của không khí sau cơn mưa. Mát mẻ, tươi mới và tràn sức sống.
Em hãy cố lên nhé. Giữ lấy mùi hương đó cho riêng mình. Cố gắng trong mọi việc của cuộc sống.
Anh còn nhiều nhiều điều nữa lắm. Nhưng trong đêm nay. Và trong lá thư này. Từng đó là những điều đang tua lại trong đầu anh.
Nhớ giữ sức khỏe em nha. Và cho anh xin lỗi …. vì anh đã … yêu em quá nhiều ….
Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)