Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

Thư gửi người con gái anh yêu ...

Gửi em, người con gái anh yêu.

Em à, trong lúc này, em đang ở rất xa anh. Em đang hướng tới một tương lai, một cuộc sống đẹp đẽ và hạnh phúc. Nhưng nơi đó không có anh em à. :)

Vì anh vẫn cứ ngồi đây, bao bọc bởi những màu sắc yếu ớt, và chỉ còn một khoảng thời gian nữa thôi, anh sẽ xa em mãi. Vĩnh viễn em à.

Sẽ không còn được tủm tỉm cười sau khi nhận những dòng tin nhắn từ em, sẽ không còn những hôm thao thức vì nhớ em, sẽ không còn những lần phóng bạt mạng để mang trà sữa cho em nữa. Sẽ không còn những lần thơ thẩn trong tiệm sách để lựa cho em những cuốn sách hay… Sẽ không còn được ngồi nhâm nhi ly café đắng trong cái quán quen thuộc của cả anh và em. Sẽ không còn …. Sẽ còn không còn nhiều lắm em à

Em có còn nhớ?

Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau? Không nhạc, không mưa, không có gió … nó là một nơi quá đỗi bình thường với mọi người, nhưng với anh, nó là kỉ niệm, nó là nơi bắt đầu và nó là tình yêu của anh dành cho em… Liệu em còn nhớ?

Anh nhớ những dòng tin nhắn đầu tiên của anh cho em, vu vơ, ngớ ngẩn và ngốc ngếch. Nhưng em à, sẽ chẳng bao giờ có những dòng tin nhắn đó một lần nữa, cảm xúc của anh, tình yêu của anh, và lí trí của anh, khi bắt đầu, nó không như bây giờ em ạ. Nó chỉ là bộc phát, mỏng manh và nông cạn. Anh vẫn giữ những tin nhắn đó … trong anh. Em có còn…?

Em à, đã bao giờ? Anh và em thực sự yêu nhau chưa? Đã bao giờ bắt đầu tình yêu của hai đứa chưa? Chỉ là những lần nắm tay, những lần anh ôm em da diết … Những lần như vậy, anh mong em ôm anh biết bao … Đã bao giờ em thực sự ôm anh?

Có lẽ … có lẽ em đã từng ôm anh thật sự. Những lúc như vậy, em à, anh yêu em biết bao. Anh muốn ôm em thật chặt vào trong lòng. Để mãi mãi, em nằm trong vòng tay của anh. Để mãi mãi, anh giữ được em lại … cho riêng mình anh. Để cho em không dễ dàng vuột khỏi tay anh để lấp ló cơ hội cho những người khác. Em biết không, nhiều khi anh hờn dỗi, vì em cứ lất ngất à, cứ hồ hồi với những người con trai khác. Điều đó khiến anh đau em à. Anh không ghét điều đó. Anh ghét tất cả những đứa con trai có ý định gì đó với em…. Vì anh quá yêu em thôi …

Khi anh và em … hôn nhau lần đầu tiên cho tới lần cuối cùng. Anh vẫn nhớ cảm giác của từng nụ hôn. Em có nhớ không? Em còn nhớ cảm giác khi hôn anh?

Anh đã yêu em biết bao từ trong những nụ hôn đó. Và đôi lúc, anh tự hỏi rằng, liệu với anh, anh yêu em thế là đã quá nhiều? …. Không, em à. Anh cũng đã nhận lại đủ tất cả cảm xúc cho một tình yêu rồi. Anh hài lòng với tất cả những điều đó. Vậy là anh yêu em quá nhiều là đúng. Em ha? ….

Anh nhớ nhiều. Nhớ nhiều nữa. Nhớ những kỉ niệm của anh và em. Những con đường anh và em đã từng đi qua. Thậm chí không khí xung quanh anh, cũng mang hương vị của em.

À, anh đã từng nói em à. Em mang một hương vị đặc biệt đúng không? Em là một trong số ít người anh ngửi được mùi…
Em mang một mùi hương nhẹ nhàng … giống mùi hương anh đã từng gọi đó là mùi vị của Sài Gòn … Nhẹ nhàng trong sự ồn ào.
Em có mùi của không khí sau cơn mưa. Mát mẻ, tươi mới và tràn sức sống.

Em hãy cố lên nhé. Giữ lấy mùi hương đó cho riêng mình. Cố gắng trong mọi việc của cuộc sống.

Anh còn nhiều nhiều điều nữa lắm. Nhưng trong đêm nay. Và trong lá thư này. Từng đó là những điều đang tua lại trong đầu anh.

Nhớ giữ sức khỏe em nha. Và cho anh xin lỗi …. vì anh đã … yêu em quá nhiều ….

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Entry for May 19, 2009

Silent.

Far away.

18

Tình yêu dang dở sẽ mãi là tình yêu đẹp nhất, em ha.
Vậy để nó đẹp nhất đi.


Cuộc sống dang dỡ cũng sẽ thành cuộc sống đẹp nhất.
Vậy cuộc sống của anh sẽ đẹp nhất.


If we hold on together.
I hold, but you.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Truyện ngắn : Sinh nhật lần thứ 20




- Mẹ ơi, tại sao con phải chết?

Câu hỏi và đôi mắt quá ngây thơ, chẳng dành cho một đứa con trai đã sắp đến tuổi 20 như nó. Nó cứ nắm lấy tay áo mẹ nó mà hỏi. Bất chợt bà ôm lấy nó và khóc.

- Mẹ xin lỗi, tại mẹ cả.

Nước mắt bà chảy dài qua đôi mắt đã nhuốm màu mỏi mệt vì những năm tháng vất vả để giành giật lấy sự sống cho đứa con trai độc nhất.
Gần 20 năm, nó bị tha lôi đến hết bệnh viện này, bác sĩ nọ, thành phố kia. Chích biết bao loại thuốc, uống đến hàng ngàn viên thuốc. Nhưng rồi, lần cuối cùng, vị bác sĩ cuối cùng, cũng thở dài và nói với nó bằng giọng trầm, ấm và xa xôi :

- Bác xin lỗi, nhưng cháu sẽ chẳng được đón tuổi 20 trọn vẹn rồi. Đừng buồn cháu nhé.

Nó chẳng khóc, nó chưa bao giờ khóc vì chuyện này. Nó thực sự vẫn không hiểu. Nhưng nó biết … 20 năm trước, mẹ nó đã khóc rất nhiều …

….

- Tim của đứa bé không được bình thường. Nó sẽ chỉ sống tối đa 20 năm.

….

Nước mắt bà đẫm khuôn mặt và vai áo nó. Nó vỗ về mẹ nó :

- Mẹ à, đừng khóc. Còn 3 ngày nữa sinh nhật con rồi mà. Sinh nhật thứ 20 đó.

Bà càng khóc to hơn. Nó im lặng, xiết chặt cái ôm. Nó nghĩ, hình như nó cũng đã chảy nước mắt.

………….

Ngày 30/3 (3 ngày trước sinh nhật nó) :

Ngày nào cũng vậy, nó lượn qua Hồ Tây, dừng lại một chút, nó ngắm hồ … với một đôi mắt hiền dịu, nhẹ nhàng. Nó đứng yên, để gió và nước cuốn đi những nỗi niềm không tên trong lòng. Để nó trần tục, đứng trước hồ, lặng nhìn … như trong giây phút đó, nó được đắm chìm trong một tình yêu không ai biết đến.

Trong lòng nó dâng lên cảm xúc - ghen …
Nó ghen với ai sau 3 ngày nữa sẽ vẫn được ngắm hồ Tây, sẽ đứng tại chỗ này, cướp đi tình yêu của nó. Bất chợt nó nắm chặt bàn tay…

Nó từng nói với mẹ, nó muốn gia đình ở tại một nơi có hồ, để ngày nào, nó cũng được ngắm nhìn và được vỗ về bởi nước và gió. Và nó cũng muốn, nơi nó ngủ mãi mãi, cũng sẽ thấy hồ …

……

Nó mua trà sữa uống.

……


Ngày 31/3 (2 ngày trước sinh nhật) :

Nó gặp Việt - đứa bạn thân từ hồi mà hai đứa còn chơi trò siêu nhân và quái vật. Nó luôn tự nhận làm quái vật, còn Việt thì làm siêu nhân. Mà kết cục, thì bao giờ, quái vật cũng … chết.

- Bộ phim sắp đến hồi kết mày à.

Việt nhìn nó, lắc đầu. – “Không phải kết nào cũng buồn mày ạ.

- Ừ, kết không buồn, siêu nhân thắng và cuối cùng thì quái vật cũng phải chết.

Việt cười, đặt tay lên vai nó. – “Nhưng mày không phải quái vật.

- Thì con người, ai cũng là một loại quái vật thôi. Rồi cũng sẽ … chết.

…..

Nó lại phải tiêm và uống thuốc. Mẹ nó vẫn cố gắng giành giật cho nó thêm những giây phút để nó còn được hưởng vị ngon của không khí …
Nó nhìn mẹ nó, vẫn là một đôi mắt hiền dịu, nhưng phảng phất những nét buồn …

…..

Nó qua Tràng Tiền, mua kem.
Nó rất thích kem. Hồi bé, mỗi lần đưa nó từ bệnh viện về nhà, mẹ nó lại mua cho nó một cây kem. Nó không thích bệnh viện, nhưng nó thích đi ăn kem.

Nó không ăn … nó đứng nhìn cây kem chảy, chảy hết … không còn một giọt. Chỉ còn lại cái ốc quế trơ trọi.
Rồi đây, gia đình nó sẽ cũng cầm tay nó, nhưng chỉ là “một cây ốc quế không kem” mà thôi …

…….

Ngày 1/4 (ngày mai sẽ là sinh nhật nó) :


Nó ngủ dậy. Nó sắp 20 và nó rơi nước mắt. Không phải là nó khóc, chỉ là nước mắt rơi ra từ đôi mắt của nó.


Nó đi mua sách. Đứng giữa tiệm sách, nó lấy hơi và hít thật dài … Sách - người tình trong những đêm nó thao thức vật lộn với những cơn đau dữ dội. Sách làm nó quên đi những cơn đau buốt tận xương tủy.
Với nó, sách như một nàng tiên, xoa dịu những nỗi đau trần tục mà nó phải gánh chịu. Và thoáng trong hương sách mới, nó lại thấy tình yêu của nó – sâu lắng và lớn lao.

Nó bỏ hàng giờ trong tiệm sách để đọc từng tựa mọi cuốn sách. Rồi cuối cùng, nó cũng chọn một quyển sách mà tựa như khắc mạnh vào tim nó từng nhát lạnh lùng – “Từng qua tuổi 20” …



Nó ghé qua quán “P - Je t'aime” - một quán café quen thuộc của nó … Nằm cạnh hồ …

Nó ngồi vào chiếc piano được đặt cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra mặt hồ đang dần ngả màu cam. Nó bất chợt nghĩ : “This’s for you.”

Rồi nó đàn, bản “Romeo & Juliet”

Nó dành tặng cho hồ, trà sữa, kem và sách … Nó yêu biết bao, nhưng rồi nó cũng phải ra đi. Nó sẽ giống Romeo, trao trọn tình yêu của nó đến hơi thở cuối cùng. Số phận đã không cho nó được hưởng trọn tình yêu của nó đến khi tóc bạc. Vậy nó đành từ biệt – tình yêu của nó - từ đây…
… Sẽ là bản nhạc cuối cùng …

…..

Ba nó đi công tác về. Ông trông đã già hơn so với tuổi, tóc đã bạc nhiều. Nhưng nó thoáng thấy trong mắt ông, một niềm vui nhỏ, một tia hy vọng. Ông ngồi xuống cạnh nó, hồ hởi nói trong giọng nói đặc nỗi mệt mỏi :

- Bạn ba, ông ý đã chữa khỏi cho một người như con. Ngày mai, ba sẽ đưa con qua đó.

Nó tròn xoe mắt, mỉm cười. Nụ cười có lẽ tươi nhất mà trong 20 năm nó có được. Nó hỏi:

- Thiệt không ba? Vậy là con sẽ khỏi hả?

Nhưng rồi chợt như bị đánh cắp, nó hỏi tiếp với giọng yếu :

- Nhưng chắc gì đã có thể chữa được? Như vậy con sẽ ra sao hả ba?

Ba nó cười và xoa đầu nó, giọng của ông lúc nào cũng trầm ấm và nhẹ nhàng. Ông như muốn truyền hết nghị lực sống của ông vào nó :

- Thì con vẫn phải sống tiếp, phải sống với những gì con muốn. Và phải sống thật tốt con nghe.

Nó gật đầu.



Chỉ còn 1 tiếng nữa là sẽ đến sinh nhật nó.
Nó lôi quyển sách mà nó vừa mua hồi chiều ra đọc … nó cố đọc cho hết quyển sách trong đêm nay, nó không muốn ngủ …


Nhưng rồi …
Nó thiếp đi lúc nào không hay …

….
Nó nghe đâu đó, tiếng gió reo trên mặt hồ …

… Nó bước tới.
Bên hồ, mọi người … ba mẹ nó, ông bà nó, Việt và cả những đứa bạn thân, đang cầm chiếc bánh gatô cùng 20 cây nến cháy mãnh liệt như khao khát muốn được sống của nó.

Nó tiến đến gần. Một cô bé cầm chiếc hộp quà đến bên và đưa cho nó.

Nó mở hộp quà, và nó thấy … Trà sữa, kem và quyển sách “Từng qua tuổi 20” …


Nó òa khóc, nó thực sự muốn được qua tuổi 20 …

… Chuông đồng hồ điểm 0h ngày 2/4 – sinh nhật nó - lần thứ 20 ….

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009

11/4/09

À, cái ngày hôm nay. Chính xác nó là thứ bảy ngày 11/4/2009.

Ngủ dậy với một cái đầu nặng trịch vì rượu và một cái bụng õng toàn lẩu hổ lốn từ tối hôm qua. Tôi nặng nề lướt qua cái buổi sáng (mà thực ra nó là trưa gần chiều) với một vài sự kiện có lẽ nên được tích vài cái dấu V đỏ chót vì nó cũng khá hay ho.

Đầu tiên thì là cùng với con mụ vợ khùng (vợ giả thôi, tôi mới 20 tuổi 9 ngày và quá trẻ để lấy vợ) dọn cái phòng bốc một số mùi mà tôi nghĩ mấy con heo ăn vào đôi khi cũng ngộ độc và chỉ có mấy con ruồi giấm mới đủ khả năng lao vào cái đống đấy như mèo gặp mỡ. (Có vẻ là dùng hơi nhiều từ thú vật và côn trùng nhỉ?)

Lên xe bus về nhà, với quyển sách "Từng qua tuổi 20" và đồng hành cùng Trọng. Mấy hôm nay có vẻ tôi cũng đang lấy lại được thói quen gặm nhấm sách hồi trước.
Việt Nam, nó có quá dân chủ hay là cái gì đó tự nhiên một chút không? Dùng bút kẻ dòng để ghi nhớ một số câu trong sách (có điều là trên-xe-bus thôi) là một điều kì lạ quá mức với 2 đứa con gái à?
Khá bực mình vì đang đọc sách (rất khó khăn vì xe bus nó rung) mà còn bị hai con dở hơi đằng sau ghẹo.
Cuối cùng thì cũng chỉ làu bàu : "Đ** m* mấy con điên".

Điều đáng được tích dấu V đỏ cuối cùng trong chiều nay là đá bóng thắng 3-2.

Rồi thì lại đi cùng với lũ đội bóng để tố chức cái gọi là sinh nhật muộn (9 ngày) và cả lũ thống nhất là sẽ bỏ vào bụng một lượng vừa phải chất cồn để còn có thể tỉnh táo, về nhà, qua mắt ông bà già và ngồi xem Primier League.

Thật là cuối tuần thư thả.

20h mới mò về đến nhà. Tắm rửa một cách cẩn thận và từ từ, kì cho nó hết cái bẩn của rượu, lẩu, đất, và mồ hôi (tính từ hôm wa đến lúc tắm).
Rồi vác xe ra khỏi nhà với Cường để đi cafe.

Ngồi cafe và nhắn tin.

Bực mình không đâu.

Thật là muốn chửi ổng lên ở cái chỗ đông người! (mà phải cố nhịn)

Về nhà. 70k cổ cánh và 2 chai rượu Shochu.

Tối nay tôi - một thằng sinh viên Kiến Trúc bình thường, gày gò, hơi ốm và hơi yếu sẽ có một giấc ngủ ngon lành sau khi tống cái đống vừa mua vào bụng.

Hết.

P.S : À, bạn nào có một vài gam thắc mắc về chuyện giọng văn hơi đổi tí ý. Thì mua ngay quyển "Từng qua tuổi 20" nhé. Tôi không muốn giải thích nhiều đâu.
P.P.S : Tôi vừa nghĩ tình yêu to lớn của tôi (của tôi thôi nhé, có nghĩa là chỉ tôi yêu thôi) vừa chat vui vẻ với một thằng bạn (có thể nhiều hơn?) mà tôi quen. BK! (hai chấm đóng ngoặc 2 lần)

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2009

Listening to music




When you say nothing at all
Right here waiting
Love to be loved by you
Sorry seems to be the hardest word
Only love
Nothing's gonna change my love for you
How deep is your love
Unbreak my heart

Viva Forever

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2009

20 ...




Hề.
20 năm rồi.
Vui. Cám ơn tất cả.
Tuổi mới sẽ phấn đấu nhiều thứ.

Bắt đầu cũng vui.
Nhưng cũng bị một vài thứ không êm ả gì cho lắm.
Sự bắt đầu cũng hơi nặng nề.

Không sao.
Dù sao cũng cám ơn mọi người.

@ K6 : Cám ơn anh em. Cố gắng. Lụt thì lụt đừng có tụt.
@ 310 : Chiến hữu. Duy trì lâu. Tc mãi mãi.
@ Dz : Cố lên anh. Anh là đầu tàu.
@ Tông : Làm vừa thôi. Còn nh việc khác cũng quan trọng.
@ Duy : Sắp ra trường đi làm rồi. Làm tốt nhé.
@ Nghĩa : Đi mà học. Đừng có chơi nữa.
@ Quốc hội : Mọi người cùng cố gắng.
@ A7 : Vẫn nhớ. Cám ơn mọi người. Học tốt.
@ Thắng : Cứng cỏi lên. He.
@ Khoa : Xem lại cách cậu đang sống. Mình thix Khoa hồi xưa hơn.
@ L&ex : Cám ơn nhiều. Quí lắm. Cố gắng học tốt. Đi tốt. Hát hò ngon lành.
@ Điên : Đừng cố quá sức nhé. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi tí. Nếu đi thì quyết định đúng đắn nhé.
@ Nhóc : Suy nghĩ tốt nghen mìn.
@ 8 : Về thì về. Làm việc tốt. Đừng quên em.
@ Đội bóng : Duy trì và cố gắng.

@ Ngất : Sr. Ty. Try ur best.

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

Bồ Công Anh




Con tàu chầm chậm lao đi, nó chống tay ngủ trên chiếc ghế hạng bèo nhất. Tàu chòng chành theo từng nhịp ray nhưng nó vẫn ngủ một cách ngon lành. Có lẽ nó đang mơ về một điều gì đó hạnh phúc và ấm áp lắm.

- … Anh ngốc …

Nó giật mình, ngoảnh mặt lại nơi có tiếng gọi. Miệng nó định ngoác ra cười nhưng rồi mặt nó chợt xị xuống y như cánh diều vừa gặp cơn gió lạ … bay lên chốc lát rồi rớt xuống một cách thảm hại.

Thở dài một cái, nó trườn mình nằm ườn ra. Nó cố gắng chợp mắt tiếp nhưng dường như những thứ trong đầu nó giờ đây đang biểu tình không để cho nó ngủ yên. Rồi nó nghĩ ngợi về những điều trước kia …

…..

- Anh ngốc …

Nó uể oải mở mắt, nhìn Linh. Nó cười - một nụ cười thiên thần nhất mà nó thể.
Khánh Linh - người mà nó yêu say đắm. Cô mang một vẻ dịu dàng và đáng yêu đến mức nó có thể bỏ hàng giờ chỉ để ngắm cô ngủ gật trên chiếc bàn học thư viện trường. Để rồi như cố ý để cô trách móc rằng sao nó không chịu gọi cô dậy.

- Anh chỉ là chú lùn chứ không phải hoàng tử đành thức nàng bạch tuyết đang ngủ say.

Linh nhéo nó một cái đau điếng rồi chạy đi, chỉ quay lại nói với nó một câu :

- Vậy em sẽ đi tìm chàng hoàng tử của em

Linh chạy mất hút để lại mình nó với cái bóng vàng vọt đổ dài trên sân trường một buổi chiều cuối thu …

……

- Dậy đi, sắp đến nơi rồi.
- Đây, anh dậy đây.

Nó vươn vai mệt mỏi. Người nó đau ê ẩm sau một đoạn đường dài. Nó không thích đi tàu hoả mà nhất là lại là tàu ngồi. Gia đình nó đủ khá giả để nó có thể phi đi phi lại từ Hà Nội vào Sài Gòn chỉ trong một ngày. Vậy mà giờ nó lại có thể đi tàu bằng chiếc vé bèo bọt nhất. Nó cười vì nó nghĩ nó thật điên.

… “Tàu đã đến ga Lào Cai … mời quý khách xuống ga …” …

Khoác balô lên vai, nó đi theo Linh. Hai đứa nó ra khỏi ra và bắt một chiếc xe khách để lên Sapa – nơi mà 2 ngày trước, Linh nằng nặc đòi nó đi cùng …

Con đường ngoằn ngoèo đầy khúc cua. Nó chống tay nhìn qua cửa … xa xăm … nhìn những khúc rẽ như cuộc sống của nó.
Và nó nghĩ … khí nó gặp Linh, cuộc sống của nó đã gặp một khúc cua đột ngột nhưng lại yên bình và nhẹ nhàng một cách không ngờ.

Bên Linh, bản chất ngông cuồng 20 năm của nó bỗng bị khuát phục. Sự kiêu ngạo cũng không còn trong trí óc. Và cũng từ lúc đấy, nó cũng đã biết rằng hình bóng Linh luôn luôn hiện hữu trong trí óc nó.



Sapa … sương mù giăng dày đặc mọi nẻo đường và con phố …

Nó lững thững đi theo sau lưng Linh một cách nặng nề còn Linh thì … Cô tỏ ra quá vô tư như cố tình không biết được cái tâm trạng của nó. Linh rảo bước nhanh, có vẻ rất thích thú trước quang cảnh của Sapa. Cô quay lại nói với nó :

- Sapa đẹp anh ha?
- Ừ …

Nó trả lời cộc lốc.

- Kiếm quán nào ăn rồi tìm chỗ mà nghỉ để đồ.

Linh nhìn quanh rồi chỉ tay vào một quán ăn ven đường.

- Vào quán này đi anh.

Hai tụi nó bước vào quán rồi chọn ngay một cái bàn có vẻ sạch sẽ nhất và ngồi xuống. Một anh chàng bước ra, luộm thuộm và nhếch nhách trong bộ quần áo cùng cái tạp dề nấu nướng. Anh ta hỏi :

- Anh chị muốn gọi món gì?
- Anh cho em món gì ngon ngon và đặc sản của Sapa này đi.

Linh vui vẻ nói. Rồi chờ anh chàng kia đi khuất, cô lại quay sang tíu tít với nó về Sapa và những gì cô vừa nhìn thấy trên đường đến đây. Nó quá mệt sau chuyến đi nên chỉ nghe lõm bõm được vài câu và ậm ừ vài tiếng cho cô tưởng rằng nó vẫn đang chăm chú lắng nghe cô.

Anh chàng kia quay lại cùng với một vài dĩa đồ ăn còn nóng sốt. Rồi anh ta lại lầm lũi khuất sau cánh cửa phòng bếp.

- Anh chàng này kì cục quá ha?
- Kệ người ta. Ăn đi.

Nó chẳng mấy để ý đến anh chàng đó mà chỉ muốn bỏ vài miếng vào bụng rồi đi nghỉ cho đỡ mệt. Nó đưa đũa gắp một miếng có vẻ như là thịt lợn.
Vừa ăn xong miếng đó, nó chợt giật mình. Trông thì chẳng có vẻ gì là bắt mắt cho lắm nhưng thực sự là món này rất ngon. Và nó cũng biết ngay là nó sẽ lại ngồi đấy và nghe Linh ca về những món này thật là đặc biệt. Nó vẫn cứ ngồi mà ăn.

Xong xuôi, tụi nó thanh toán và vác đồ đi tìm một cái khách sạn nào đó để nghỉ. Một cái khách sạn nhỏ nằm ngay góc đường chính. Tụi nó lấy 2 phòng .
Nó liền chui vào phòng và nằm vật xuống giường, ngủ một cách ngon lành.

….

Tiếng điện thoại réo vang, nó giật mình khi thấy số Linh gọi. Nó nhấc máy lên nghe.

- Anh làm gì mà không mở cửa. 4h chiều rồi. Dậy đi. Đi ra ngoài với em.
- Chờ anh tắm và thay quần áo đã.
- Nhanh lên đấy. Cho anh 20 phút.

Nó cố nhấc cái người nó dậy và đi lấy đồ để tắm. Nước nóng làm nó tỉnh hẳn. Thay quần áo và ra ngoài nơi Linh đang đợi.

- Em dạo quanh chỗ này nãy giờ rồi, gọi anh mà không được. Anh ngủ nướng quá.
- Ờ, em biết rồi mà.

Nó đi cùng Linh. Bây giờ nó mới nhận ra được rằng quanh cảnh ở Sapa này tuy nhiều sương mù nhưng trông thật đẹp và huyền ảo. Nó ngó quanh quẩn. Mọi người dường như sống cũng không được huyên náo. Chỉ lầm lũi đi, vài chỗ buôn bán thì rì rầm, không quá ồn ào như ở Hà Nội. Nó cảm thấy một chút thoải mái ở nơi này.

Tụi nó đi vài vòng quanh khu phố chính và lượn vào một vài sạp bán hàng rong để ngó nghiêng. Rồi Linh chợt bảo :

- Em đã hỏi thăm được một chỗ, thấy người ta bảo chỗ này đẹp lắm, em với anh ra đó đi.
- Ừm.

Tụi nó vòng vèo qua hết con phố chính rồi đến những đoạn đường dốc, những bậc thang cao ngất. Cuối cùng thì tụi nó đến một nơi rộng rãi, tít trên cao và nhìn thăm thẳm xuống phía dưới. Ở đây, tụi nó có thể nhìn một cách bao quát cả cái Sapa này, đẹp và yên bình.

Linh leo lên một ngọn đồi cao hơn ở đó, nó cũng lên theo. Gió thổi mát rượi, nó đứng yên để cảm nhận một sự yên bình chưa từng thấy.

Bỗng nó chợt nhận ra, từ khi leo lên đây, nó chưa thấy Linh nói một câu nào. Nó tiến gần Linh hơn một chút và định mở mồm ra hỏi thì Linh đã lên tiếng trước nó :

- Anh à, đẹp anh ha?
- Ừm … đẹp.
- Anh đã hỏi em lý do khi kêu anh đi lên đây cùng em và em đã không trả lời anh vội, đúng không?
- Ừ. Tại sao lại nói đến chuyện đó?
- Giờ là lúc em trả lời anh.

Cô tiến lên trước một vài bước nơi có một vài cây cỏ mọc và một vài bông hoa. Cô cúi xuống và ngắt một cái gì đó. Rồi cô quay lại chỗ nó, đưa cho nó xem.

- Anh xem này. Bồ Công Anh đấy.

Nó cầm lấy và nghĩ đã nhìn thấy cái loại hoa này ở đâu đó, có thể trên mạng hay trong truyện gì nó đã từng đọc.

- Em đã yêu một người …

… Nó giật mình, chết lặng đi … Tim nó đập dữ dội và ngực nó đau buốt từng cơn …

- Yêu? Ai?
- Anh Hải. Người mà thỉnh thoảng em vẫn kể cho anh nghe.

Nó như bị tê dại. Đầu óc nó quay cuồng và không nghĩ ra được điều gì. May sao Linh lên tiếng trước.

- Cũng từ lâu rồi. Nhưng em không nói cho anh ý biết. Chỉ một vài lần tâm sự. Em cũng không biết là đã yêu anh ý từ khi nào. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ý là em như không còn là chính em nữa.
- …
- Em vừa biết anh ý đã có người yêu rồi. Em buồn lắm. Em đã không biết phải làm sao cả. Em không muốn nói với anh sớm thì em sợ anh sẽ mắng em vì dại dột khi đã yêu một người đã có nơi chốn.
- …
- Em biết … em đã suy nghĩ rất nhiều. Đó là vì sao em gọi anh đến đây. Em sẽ tâm sự với anh, lần này, lần cuối cùng.
- … Lần cuối cùng??? Tại sao?

Nó thực sự không còn hơi sức để mà nói.

- 2 tuần nữa. Em sẽ đi du học.
- Du học? Tại sao? Lúc nào?
- Em mới quyết định thôi, em đã được gọi đi từ rất lâu rồi nhưng em vẫn chưa quyết định. Và bây giờ, em nghĩ em nên đưa ra một quyết định cho tương lai của em. Còn … nhánh Bồ Công Anh này.

Cô lại gần và cầm lấy cành Bồ Công Anh trên tay nó. Cô nói tiếp :

- Một lần nói chuyện, anh Hải đã nói cho em biết ý nghĩa của bông Bồ Công Anh và anh ý nói anh ý cũng thích nó. Nó mang ý nghĩa một lời tiên tri về tình yêu …
- Và mục đích của chuyến đi này là … ?
- Để được nhìn thấy hoa Bồ Công Anh.

Cô thổi một cái, những cánh hoa Bồ Công Anh bay đi theo gió.

- Em mong rằng rồi đây anh Hải sẽ nhận ra được tình cảm của em dành cho anh ý.
- EM ĐIÊN RỒI …

Nó hét lớn đến nỗi Linh giật mình.

- Điên? Tại sao? Vì hoa Bồ Công Anh hay vì em sẽ đi du học.
- Cả 2. Em thực sự điên rồi.
- Có thể em đã điên vì đến đây để thấy hoa Bồ Công Anh. Nhưng tại sao em đi du học anh lại bảo là điên? Em nghĩ anh sẽ ủng hộ cho em.
- Vì … anh yêu em. Anh đã yêu em rất lâu rồi. Em không biết sao?

Lần này đến Linh chết lặng. Cô sững sờ nhìn nó rồi bỗng chạy một mạch, bỏ nó lại ở đó không một lời nói.
Cô biến mất. Chỉ còn lại nó … một mình giữa đồi …
Nó nắm chặt bàn tay, người run lên bần bật. Bỗng chợt nó hét lên một tiếng thật dài. Như cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay bất chợt được trào ra.

….

Nó không về khách sạn mà lang thang một mình. Rồi nó ghé vào một quán ăn bên đường. Gọi một chút thức ăn với rượu. Nó uống một mình. Hết chai này đến chai khác.
Nó cố uống để cho bớt cơn điên loạn, uống để cho quên đi những điều nó vừa nghe thấy.

Đến khi say khướt. Nó đứng dậy trả tiền và cũng là lúc trời đã gần 12h đêm.
Sapa vắng và ít người đi lại.

Nó lững thững, ngả nghiêng bước đi trên con đường. Nó lượn hết con phố này đến con phố khác. Rồi nó rẽ đến khu trung tâm, nơi có một cái nhà thờ được coi là biểu trưng của Sapa. Nó giật mình khi thấy Linh đứng ở đó … một mình.
Phản xạ tự nhiên, nó đứng ép vào bờ tường gần đó để Linh không nhận ra nó. Nó hơi ngó ra để nhìn Linh cho rõ hơn.
Trời đã về đêm, chỉ có những ngọn đèn đường heo hắt đổ xuống để có thể thấy rõ đường đi trong cái đám sương mù này. Dù có vậy thì nó vẫn thấy Linh thật là xinh đẹp. Hơi rượu làm nó ngẩn người khi nhìn thấy cô.

Đường phố đã không còn ai, im lặng đến mức nó có thể nghe thấy từng nhịp tim nó đang đạp. Nó thấy cô chắp tay và nói. Nó có thể nghe thấy cô rõ mồn một.

- Con có nhiều tội. Con đã tự làm khổ chính con và nhiều người. Người duy nhất con không muốn làm khổ chính là anh Thanh. Con chỉ coi anh ý là bạn. Con không hề mong một điều gì hơn ở anh ý. Vì anh ý đã quá tốt với con. Con chỉ mong khi con đi rồi anh ý sẽ mạnh khoẻ, hạnh phúc rồi sẽ nguôi ngoai và tìm được cho mình một người khác thích hợp hơn con …

Nghe đến đây, nó không còn muốn nghe nữa. Nó biết, Linh sẽ không yêu nó. Nó quay đi, đi theo một đường khác để về khách sạn. Nó cười … một cách khinh miệt chính nó.

….

Nó ngủ một mạch đến chiều hôm sau. Tỉnh dậy mệt mỏi vì rượu, nó thấy trong máy nó có một tin nhắn.

- “7h tối sẽ đi ra ga để về. Em chờ anh ở quầy lễ tân.”

Nó lại nằm xuống một lúc rồi mới chịu dậy dọn đồ đạc. Nó gặp Linh ở quầy lễ tân. 2 đứa tụi nó không hề nói với nhau một lời nào.
Tụi nó ra ga và đi chuyến tàu 9h để về Hà Nội.

….

Về đến Hà Nội, nó và Linh mỗi người một hướng. Linh chỉ quay lại nói với nó một câu :

- Anh Thanh về nhé. Em về trước đây.

Nó im lặng, ra ngoài và bắt một chiếc taxi để về nhà.

2 ngày sau đó, nó nghỉ học.

.....

Những ngày sau nó đến lớp, bọn bạn nó nhao nhao hỏi về bao nhiêu chuyện, nó trả lời cho có về một vài chuyện. Điều làm nó chú ý là Linh không đi học.
Cô đã xin bảo lưu để ở nhà làm thủ tục đi du học. Nó như không còn là nó mỗi lần đến trường.

…..

1 tuần sau. Nó nhận được một tin nhắn.

- “Thứ năm em sẽ bay. Chuyến 23h. Anh có thể đi tiễn em không?”

Nó nhắn lại : “Chưa biết chắc.”

Mấy ngày sau, nó vẫn cứ bơ bơ về vài thứ.

Còn 4 ngày nữa Linh sẽ đi.
Nó nằm ườn ở nhà, không muốn đi đâu. Đầu óc nó chỉ ong ong những điều về Linh. Rồi nghĩ ngời về điều gì đó. Nó bật dậy và xếp vài thứ cùng quần áo vào balô rồi nó phi như bay ra ngoài.

Ngày Linh đi.
Đã 10h tối, cô chuẩn bị đi qua khỏi cửa cách ly để vào phòng chờ bay. Hình như cô hơi buồn vì nó đã không đến. Rồi thì cô cũng phải chào mọi người và quay đi.

Bỗng …

- Linh!

Tiếng nó gọi to. Cô giật mình quay lại. Thấy nó đứng ở đó, tay cầm một chiếc hộp. Cô quay lại và đến chỗ nó.

- Em nghĩ anh không đến.
- Anh còn tưởng không kịp gặp em. Xe kẹt quá.
- Thôi, gặp anh là được rồi. Em đi đây. Tạm biệt anh.
- Bao giờ em về?
- Em sẽ đi một mạch. Em nghĩ là 3 năm. Em không biết, có thể lâu hơn.
- Anh xin lỗi vì những gì đã nói. Em đi may mắn. Hạnh phúc ở bên đó em nhé.
- Vâng.

Nó đưa cho Linh cái hộp nó cầm trên tay và bảo cô mở ra.
Linh mở cái hộp. Trong đó có một nhành Bồ Công Anh, to và đẹp. Nó nói :

- Em thích Bồ Công Anh. Anh đã lên Sapa để ngắt tặng em, trước khi em đi.
- Nhưng để làm gì? Hoa Bồ Công Anh đâu có giữ đc lâu.

Nó cầm lấy nhành hoa và thổi một cái. Những cánh hoa bay trong sân bay, lung tung nhưng rất đẹp.

- Anh sẽ chờ em đến khi nào em về. Để đưa em đi Tràng Tiền ăn kem.
- Nhưng …
- Em đừng nói gì cả.

Nó bỗng chợt ôm Linh. Linh cố đẩy nó ra.
- Anh sẽ chờ em. Anh hứa vậy. Khi em về, em sẽ thấy anh trưởng thành ra sao.
- Nhưng em không dám hứa …
- Đừng nói gì. Em cứ vậy thôi. Để anh làm những gì anh nói là được …. Thôi, em đi đi. Cẩn thận em nhé.

Nó buông Linh ra. Cô không nói gì nữa và quay đi.

Nó đứng đó chờ bóng Linh đi khuất phòng chờ. Giờ cô không chạy như những lần trêu nó ở trường hay là lần nó đã nói yêu cô. Mà cô đi từ từ, cô cứ xa dần trong mắt nó một cách chậm chạp. Nó như bị cắn xé trong ngực. Nó rất muốn cản cô lại. Nhưng không thể …

Nó vẫn còn đứng đó rất lâu …………..

………………..

Những hồi ức kết thúc bằng tiếng ồn ào của mọi người trên tàu.

Cuối cùng, tàu cũng đã đến ga Lào Cai. Nó uể oải bước xuống. Nó không còn mệt vì phải ngồi hàng tiếng đồng hồ trên tàu hoả, mà hình như, nó mệt vì những kí ức vừa bị tua lại như băng trong đầu nó.
Nó bắt chiếc xe quen thuộc lên Sapa. Rồi lại vẫn cái quán ăn đấy, vẫn anh chủ quán hồi nào, vẫn những món mà nó và Linh đã ngồi ăn với nhau … Họng nó như nghẹn lại, không thể nào nuốt nổi một miếng mặc dù bụng dạ nó như đang bị cơn đau cắn nát vì đói.

Nó lang thang khắp những con phố ở Sapa, mặc cho sương mù dày đặc, rơi xuống, ướt sũng tóc nó … nó vẫn cứ đi. Không để ngắm cảnh mà để ngắm những con phố trong sương mù, mờ và ảo …

Nó leo lên trên ngọn đồi, nơi có những đoá hoa Bồ Công Anh mà nó với Linh đã thấy. Nó hít một hơi thật sâu để xoá đi những u ám trong đầu. Nó nhìn quanh … rồi … nó ngắt một đoá Bồ Công Anh lớn và đẹp nhất mà nó nhìn thấy ở đó.

Gió thổi nhè nhẹ. Nó nhẹ nhàng thổi bay những cánh Bồ Công Anh. Và nó nhìn theo … chăm chú và hiền dịu …

“ …. Từ ngày em đi, đã hai năm trôi qua. Anh cũng đã ra trường. Đã ra khỏi nơi mà lần đầu tiên anh gặp em. Cũng không còn phải gặp những nỗi buồn khi mà mỗi lần anh ra ngồi ở chiếc ghế đá một mình mà không có em. Không còn những lần vô tình ngớ ngẩn lên thư viện trường để tìm em, rồi chợt nhận ra rằng thư viện trường bỗng lạnh lẽo biết bao khi em đi … Anh đã là một nhân viên trong Bộ Ngoại Giao. Anh đã trưởng thành như bố mẹ anh mong đợi. Nhưng tất cả đều nhạt nhoà trong anh. Từ ngày em đi, anh chỉ biết cắm đầu vào học, đến trường hàng ngày thật chăm chỉ, để dành một chỗ bên cạnh anh trên giảng đường để chờ em. Anh cũng vẫn chờ em như anh đã hứa. Chỉ còn một năm nữa là em sẽ quay về. Anh sẽ chờ, anh sẽ vẫn chờ em. Chờ cái ngày em quay về để anh lại có thể mang một nhành Bồ Công Anh đến bên em cùng với lời nói … yêu em ….”

… Những cánh hoa Bồ Công Anh bay trong gió … thật cao … rồi khuất khỏi tầm nhìn cúa nó. Rồi đây, những ước mong của nó và Linh cũng sẽ được thành sự thật cùng với Bồ Công Anh …

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Miên man




Tiếng điện thoại tút dài ...

Đường dây bên kia đang nối với máy khác ...

Ánh mắt đen thẫm nhìn vào khoảng không gian tối om ngoài cửa. Thanh vẫn còn cầm chiếc điện thoại bên tai. Anh chờ đợi. Nhưng dường như âm thanh vô hồn kia đang hút mất chút hy vọng cuối cùng của kẻ si tình này.
Mắt nhắm lại. Vẫn chờ ... tút từng tiếng ...

Cô ấy đang nói chuyện với người khác ...

Thanh nhớ ...

- Thanh à, Linh buồn ... Linh thấy vui khi nói chuyện với Thanh. Thanh nghe Linh nghen.

...

Tít ... tít ... tít ..
...

Thanh bấm số khác.

- Linh có nhà không em?

- Linh đang nói chuyện với anh Trường anh à.

... Tút ... tút ... tút ...

Thanh dập máy.

Càng ngày Linh càng xa rời Thanh. Chút hy vọng tâm sự những lúc Linh buồn chợt tan biến trong Thanh.

Cô đã từng gọi cho Thanh, để nghe Thanh kể những câu chuyện cô chưa từng nghe - câu chuyện mà Thanh vừa nghĩ, vừa kể cho cô. Những câu chuyện Thanh từng trải nhưng kể theo một cách khác.
Cô sẽ vui. Cô sẽ cười ... và Thanh cũng sẽ cười ...
Thanh chấp nhận những điều như vậy. Những hạnh phúc nhỏ bé mà Thanh muốn góp nhặt.

Thanh coi đó là chút hy vọng cuối cùng anh có thể giữ nốt bóng hình của anh trong trí óc Linh - người mà khi buồn chán ... Linh sẽ nhớ.

Điện thoại vẫn bắt máy.

Anh biết ...

Giờ cô đã có người để nói chuyện khi buồn. Một người khác chứ không phải anh. Thanh nhắm nghiền mắt.

Nước mắt chảy hay Thanh đang khóc?

Anh cảm giác anh như một món đồ chơi cổ hủ bị gạt sang một bên khi những món đồ chơi thú vị khác được mua về cho một cô nhóc.
Đau khổ và căm hờn ...

Anh ngủ thiếp đi ...

Trong mơ ...

Thanh nắm tay Linh.

- Anh yêu em ...

Và Thanh đặt lên môi Linh một nụ hôn ...

Thanh mỉm cười trong cơn mộng mị ...

Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009

Entry for February 24, 2009

Thả mình trôi trong tối.
Nghe giọt lặng rơi nhẹ nhàng.

Ánh mắt rót đầy cốc tình.
Tay bắt tim ngừng thét.

Nhìn sau lưng, cái chết vẫn sống.
Xung quanh, ánh đỏ vương vãi.
Trước mặt ... hào quang vỡ òa

Những bóng hình mờ nhòa trong suốt
Khẽ chạm vào ... tan thành hư vô
Có những điều hữu hình mà vô thực
Loanh quanh ... lởn vởn ... gào rú ...

Nghe những tiếng ngàn năm vọng lại.
Ảo tưởng về hiện thực sáng lòa.
Rít trong tai những điều nhảm nhí.
Ru linh hồn bằng dối trá ngọt ngào

Dao âm thanh đâm mòn trí óc
Lưỡi nhân gian liếm đứt một tâm hồn

Chiến hữu nào quay lưng bỏ trốn?
Hóa niềm tin trói chặt con người.

Nhân tình cướp một nửa trái tim
Đem treo lên bằng sợi dây tình ái
Đói thì ăn.
No thì bỏ.

Dòng suối buồn ru những đêm vô vọng.
Sóng lệ trào cuốn nỗi niềm đi xa.
Con sóng nào là không quay lại?
Vá tâm hồn bằng một giọt lệ riêng.
Để rồi đó yêu tinh chợt hiện.
Dìm sắc đỏ trong bóng đen cuộc đời.

Ngàn ánh mắt nhòm ngó.
Ngàn miệng lưỡi bàn tán.

Xa xa, ánh sáng le lói lết đi trong bóng tối.
Rồi sẽ tắt.

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Anh rẻ lắm :)




Anh rẻ lắm em à :)

Giá của anh không bằng một thằng đĩ đực đâu.
Nhiều mụ đàn bà đi tìm những thằng zai trẻ để làm tình, để giải khuây.
Mà anh không được mời.

Vậy là anh không bằng một thằng đĩ đực rồi :)

Mấy thằng đĩ đực ấy.
Chúng nó cao to. ^^ Bảnh mã.
Anh không bằng chúng nó.

Vậy là giá anh phải rẻ hơn một thằng đĩ đực em à :)

Mấy thằng đĩ đực ấy.
Nó đứng đường còn được mời đi làm tình và có tiền đô.
Còn anh thì có đứng cả ngày ngoài đường thì chắc cũng chỉ đi bốc vác và được vài đồng.

Bọn nó đắt hơn anh. :)

Anh ăn mặc lôi thôi, đầu tóc bù xù, đen đúa, xấu xí.
Bọn nó ăn mặc bảnh bao, tóc tai hợp mốt, trắng trẻo, đẹp trai.

Bọn nó lại hơn anh rồi, giá anh lại càng rẻ.

Đôi khi anh ước ...
Anh có giá như bọn đĩ đực.

Nghề đĩ í.
Chỉ việc dạng háng ra, sung sướng và có nhiều tiền.

Còn anh í.
Quần quật, vật lộn, đau khổ và đéo có tiền nhiều. :))

À, còn nữa.
Tình yêu của anh í :)
Cũng kô đáng giá một xu.

Tại sao à?
Vì anh không bán.
Mà anh cho và anh tặng :)
Mà đồ cho thì không đáng giá 1 xu :))

Tình yêu của mấy thằng đĩ đực nè.
Nó chỉ cần nói yêu con mụ này, yêu con mụ kia.
Là nó có tiền :(
Bọn đĩ đực bán được tình yêu đấy em à :(
Vậy là tình yêu bọn nó cũng đắt hơn tình yêu của anh :(

Cả thân xác và tình yêu của anh, đều rẻ hơn đĩ :)

Anh thấy cày cố và vật lộn cuối cùng không bằng một thằng đĩ :))


Có lẽ anh nên ước mình là một thằng đĩ :))

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2009

Entry for February 15, 2009

Sợ

Kinh tởm

Điên loạn

Bóng tối

Chết

Run

Đèn

Tiếng người



Tim đập

.....

Gào thét ...

Thứ Hai, 9 tháng 2, 2009

Linh tinh truyện - Truyện viết vu vơ

Tiếng violin vang lên trong căng phòng nhỏ, ít ánh sáng nhưng ấm cúng. Giai điệu nhẹ nhàng ... trầm và bổng của bản nhạc "Romeo & Juliet".

Tôi ngồi đấy nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa phùn rơi, mọi người có vẻ vội vàng trong cái giá lạnh của mùa đông. Mùa đông năm nay lạnh lắm ... lạnh đến nỗi làn khói từ hơi thở mọi người được đặc ân là một trong những thứ ấm nhất khi đi ngoài đường. Mưa phùn trong cái giá lạnh này thì buốt đến thấu xương.

Đăm đăm nhìn ra cái dòng người vội vã đi về nhà hay là tìm một chỗ nào đó ấm cũng để tránh khỏi cái cào buốt xương của gió Đông, tôi châm điếu thuốc. Rit một hơi thật sâu, nhả ra cái đám khói trắng vô hình vô dạng. Nhấc ly cafe lên, nhấp một miếng nhỏ thì nhận thấy rằng nó đã lạnh ngắt như anh bồi đã cho hàng chục viên đá vào vậy - Đắng và Lạnh ...

Cứ ngồi đó thôi. Ngồi nhâm nhi ly cafe và nhìn dòng người lao đi trong giá lạnh. Hình như thời gian trong căn phòng này có vẻ trôi chậm hơn hẳn vài lần so với thời gian ngoài phố - dù chỉ cách nhau có một tấm kính trong suốt vô hồn.

Vẩn vơ ... nghĩ ngợi ...

... (hồi tưởng) ...

- Chào

- Ừm, chào.

- Trông khác nhỉ?

- Chưa gặp bao giờ sao lại kêu khác?

- Thì tại không giống những gì Poire nghĩ về Tùng.

- Ừ, thế thì thất vọng nhỉ.

- Tại sao nghĩ là thất vọng? Đã biết là nghĩ tốt hay nghĩ xấu đâu?

- Thường thì con người bao giờ cũng nghĩ về một điều tốt đẹp hơn là điều xấu.

... (thực tại) ...

Quán cafe này có vẻ quá vắng như cái lượng người bây giờ đang đi trên đường. Có vẻ người ta bây giờ thích tìm một nơi nào đó thật tấp nập để có thể rôm rả mà nói chuyện với nhau hơn. Hay có lẽ không ai muốn chui ra khỏi nhà chỉ để ngồi trong quán cafe giết thời gian bằng cách cứ ngắm mãi một con phố nhạt nhách với lưa thưa một vài người cứ cắm đầu đi như thế này.

Chắc tôi bị điên quá. Cười khẩy. Thì tôi vốn đâu có bình thường. Lúc nào cũng điên điên - cái kiểu điên mà không phải điên của thiên tài hay là điên của thằng bị vấn đề về não bộ.

Bỏ qua con phố đến giờ thì chỉ còn thưa thớt người đi lại. Tôi nhìn quanh quán. Một cặp đang ngồi ở góc phòng. Ừ thì ít ra cũng có 2 đứa hơi điên như mình, phi ra khỏi chăn mà đến đây uống cafe. Căn phòng nhỏ và im ắng. Mặc dù tiếng nhạc cất lên thì căn phòng này vẫn đủ nhỏ để tôi có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của 2 người - bập bõm.

- ... anh thề ... yêu ...

- Điêu .... em không ...

... (hồi tưởng) ...

- ... ừm, tự nhiên nhớ Poire.

- Sao mà tự nhiên lại nhớ? Điên à?

- Ờ, có lẽ điên nhưng nhớ thì nói là nhớ thôi.

... (hồi tưởng) ...

- Haizz, đây yêu Poire mất rồi.

- Lại điên điên hả? Yêu gì mà yêu, vớ vẩn.

- Thì nói thật lòng thôi. Không tin thì thôi, đâu có nói là bắt tin.

- Thì tất nhiên là không tin rồi. Vì đâu gặp Poire được bao lâu đâu. Sao yêu được? Với cả con trai khó tin lắm.

... (thực tại) ...

Quay đầu đi chỗ khác, lờ đi cái đôi yêu đương sến đó. Tôi cố nghe tiếng nhạc. Có lẽ để tránh nghe những gì đôi kia nói hay là để cố đừng có nhớ về những thứ mà tôi đang muốn quên.


(còn tiếp)

Thứ Ba, 3 tháng 2, 2009

Dung thứ là đau khổ - FS




Download : http://beta.nghenhac.info//Handle/Download.ashx?p=5Yzs%2fWf8kGYkGFj3m62Djw%3d%3d

Những khuôn mặt nhăn nhó vây quanh
Tiếng xì xào sau lưng nghiệt ngã
Ai đang khóc thầm không nước mắt
Mắt nhằm nghiền chờ qua đêm tối
Kẻ phản bội quay lưng chạy trốn
Để say đắm ngủ vùi trong chiếu chăn
Ngàn giông tố trút xuống đôi cánh nhỏ
Chợt lẻ loi bang hoàng trong tiếng sét

Chorus:
Lang thang ngày qua ngày, người đàn ông nhặt nhạnh những giọt nước trong vô vọng.
Cốc nước hắt đi sao lấy lại, vòng tay mênh mông không ôm trọn được một con người.
Giờ còn lại những dằn vặt giữa hận thù và dung thứ
Trái tim cao thượng người đàn ông chợt bỏ quên
Bởi lòng ích kỷ, dung thứ là ngàn lần khổ đau.

Verse 2:
Những lời lẽ vô nghĩa bên tai
Là nô lệ của muôn vàn đau đớn
Những con người xa lạ xung quanh
Đeo mặt nạ nụ cười mang giả dối.

Người đàn ông lầm lũi bước đi
Qua thời gian và muôn ngàn giông tố
Nỗi đau kia đêm ngày vẫn không nguôi
Vì dung thứ hay vì sự hận thù?

109 days




He.
Đến lúc em tìm cho mình một ngy rồi.
Đến lúc em cần tạo cho mình 1 cơ hội rồi.

Gạt anh qua 1 bên.
Anh không yêu em đc nữa đâu.

Ừ.
Anh không yêu em được em à.
Anh không phải là người con trai mà em cần.
Anh chỉ đến thế thôi.

Anh yếu đuối.
Em cần người con trai mạnh mẽ để em dựa vào.
Anh trẻ con.
Em cần người con trai chu đáo lo được cho tương lai của em.
Anh không yêu em nhiều như anh nói.
Em cần người con trai nói thật tình cảm của mình.

Vậy không phải là anh rồi.

Anh chẳng có gì.
Anh có một gia đình quá khắt khe. Gia đình mà anh biết chắc rằng sẽ không chấp nhận em.
Anh có những tính cách quái gở. Tính cách mà anh biết chắc em sẽ không thích.

Ừm.
Anh yêu em (cứ cho là thế đi)
Giờ em muốn kiếm một người em yêu.
Em cứ làm đi.
Anh yêu em vì anh muốn anh và em cùng đc hạnh phúc.
Nhưng có gì là toàn vẹn?
Vậy thì "hạnh phúc".
2 từ đó anh nhường cho em nghen.
Anh sẽ dành "hạnh phúc" cho em.

Anh không thể mang hạnh phúc cho em.
Thì hãy để người khác đi.
Anh muốn thấy em cười.
Vậy đủ rồi.

Em à.
Em không thích thấy ai khóc vì em.
Vì thế em rất day dứt.
Ừ.
Nhưng anh đã khóc rồi.
Khóc nhiều rồi.
Không chỉ hôm nay đâu.
He.
Nhưng em đâu có day dứt.
Đúng không?
Vì em không biết đâu.
Em làm sao biết những lúc nào anh khóc.

Thôi.
Anh xin lỗi.
109 ngày qua anh đã phiền em nhiều.
Xin lỗi vì đã phiền em.

Anh cám ơn.
109 ngày qua anh đã vui nhiều.
Vì yêu em.

Giờ em muốn sao.
Anh sẽ như thế.

Chúc em ngủ ngon.
Ngất.

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2009

Hồ Tây [Mưa tối đẹp lắm em à]




Hà Nội những ngày xuân 2009 ...

Anh đã ở Hà Nội gần 20 năm nay.
Mọi ngóc ngách của từng khu phố cổ anh gần như đều nắm rõ.
Những vẻ đẹp và những sự xấu xa của Hà Nội anh đều biết rõ.

Nhắc phố cổ thì nhớ Hồ Gươm.
Hồ Gươm đẹp. Anh biết.
Anh đi dạo ở Hồ Gươm không biết đã bao nhiêu lần.
7 năm học là đi qua hồ Gươm.
Với anh, hồ Gươm là những buổi chiều thu, nắng vàng và gió.
Với anh, hồ Gươm là tình yêu ai đó.
Giờ thì thôi rồi.
Anh vào đại học.
Ít đi qua Hồ Gươm.

Anh thích đi lượn.
Qua hồ.

Hồ Gươm.
Hồ Ba Mẫu.
Hồ Ngọc Khánh.
Hồ Thiền Quang.
Hồ Tây ...

Hồi còn nhỏ, mỗi lần đi qua Hồ Tây, bố mẹ thường bảo : "Hồ Tây hồi xưa đẹp, đường Thanh Niên đông đúc, bố mẹ đã từng ra đây chơi hồi mới yêu."
Anh không quan tâm.

Lớn lên, anh hay đi lượn 1mình hơn.
Anh cũng lượn qua hồ Tây.
Có hôm sáng.
Có hôm chiều.
Rồi thì tối.

Với anh, hồ Tây chắc là nó đẹp.
Anh đoán thế.
Vì anh không cảm nhận được cái đẹp của nó.
Anh không thích đường Thanh Niên.
Anh không thích yêu nhau mà ra đấy ôm ấp.

Rồi anh vẫn đi qua Hồ Tây ... nhiều như qua Hồ Gươm.
Anh lượn suốt.
Đường Thanh Niên, rồi Hồ Tây.
Quá quen thuộc.

Anh vẫn chưa thấy Hồ Tây đẹp trong anh.

Tối qua, Hà Nội lạnh lắm.
Mưa nữa.

Anh ghét trời mưa vì trời mưa dễ làm anh ốm.
Anh ghét lạnh vì anh không chịu được lạnh.

Anh ở nhà vì anh ghét mưa và lạnh ...
... nếu là mọi khi ...

Nhưng hôm wa anh lượn :))
Anh lượn em à.

Anh nghĩ chắc anh bị quẩn :))

Và anh qua hồ Tây.
...
Anh đừng lại ở chỗ đứng uống trà sữa.
Anh ngồi đấy.
Ngắm hồ Tây.
Một mình.

Mọi người nghĩ anh chắc bị điên.

Ờ, anh cũng thấy anh điên :))

Nhưng ...
Anh có điên như thế.
Thì mới có lần đầu tiên ...
anh thấy HỒ TÂY ĐẸP em à.

Và anh phải nhắn tin để nói rằng "Mưa buổi tối ở hồ Tây đẹp lắm"
Rồi anh ngồi ngắm hồ Tây.

Rồi thì anh buồn ngủ.
Buồn ngủ đến chảy cả nước mắt trong cái trời lạnh vãi chưởng đấy :))
Chắc là bùn ngủ :))
Anh đoán thế.

Anh không biết tại sao anh lại thấy hồ Tây đẹp.
Thực sự là không biết vì không có lý do.

Chẳng qua là anh thấy nó đẹp.
Anh thích nó và anh yêu nó trông đẹp như thế :))

Mai anh sẽ lại qua đấy.
Xem xem ...
Nó có đẹp như tối nay không?


Nhưng có điều chắc chắn là ...

Hồ Tây ... mưa buổi tối đẹp lắm.

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2009

Tớ thích




Từ bé tớ đã thích nhiều thứ.
Những thứ mà tớ thích, nó vớ vẩn, điên rồ và tầm thường.

Tớ thích hoa hồng đen.
Chẳng qua vì hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu.
Màu đen, thì nó vẫn mãi là màu đen.
Còn màu đỏ, đến lúc phai rồi nó sẽ ra màu khác ... kinh tởm và khốn nạn.

Tớ thích màu đen.
Trong khi tất cả những đứa khác thì nào đỏ, nào vàng, nào xanh ...
Bài vẽ của tớ chạt 1 màu đen.
U tối và ghê rợn.

Tớ thích ăn táo.
Và nhất là táo xanh.
Táo đỏ tượng trưng cho sự cấm kị và tượng trưng cho tình yêu chân thành.
Nhưng tớ lại thích ăn táo xanh.

Tớ thích đeo nhẫn.
Ngón áp út.
Không phải để khoe rằng tớ có ny :))
Điều đó thật nực cười.
Vì tớ cần một gia đình hạnh phúc.

Tớ thích đeo đồng hồ.
Hehe.
Để kiểm soát thời gian.

Tớ thích mùa thu và mùa đông.
Mùa cô đơn và lạnh lẽo.

Tớ thích ngồi một mình ở nơi vắng vẻ và yên tĩnh.

Tớ thích yêu và được yêu.

Nhưng có lẽ ...
Tớ không đủ mạnh mẽ cho ai đó dựa vào.
Tớ không đủ tin tưởng cho ai đó tin vào.
Tớ không đủ tất cả những gì mà một thằng con trai mang lại cho con gái.
Hơ.
Ừ đúng.
Vì ...
Tớ xấu hoắc.
Tớ điên.
Tớ thích làm những gì tớ làm.
Tớ bê tha và tầm thường.
Tớ luộm thuộm và bừa bãi.
Tớ thích hút thuốc.
Tớ thích uống rượu.
:))
Đấy.
Tớ tầm thường hơn những gì bình thường.

Có gì kéo lại thì chẳng qua là tớ-TỰ-CHO-là-tớ-rất-yêu ai đó thôi :))


Tớ thích nhiều thứ :D
Hehe.
Giờ tớ có nhiều thứ để tớ thích nữa nhưng nó tầm thường theo con mắt mọi người.
Hehe.
Nhưng tớ thích. Vì tớ tầm thường thôi :-j

Thứ Tư, 21 tháng 1, 2009

Entry for January 22, 2009




Pix không liên quan đến nội dung Entry nhá :))

Tớ là tớ đang ở trong Sài Gòn mấy ngày nay.
Chán ốm không có gì chơi.
Chỉ chực chực cho có cái chợ hoa Nguyễn Huệ nó mở là phóng ra tách tách mấy cái.
Mà sư bố nó. Làm mấy ngày rồi mà vẫn chưa xong.

Thôi thì ở nhà vật con Mila yêu quí ra tự sướng vậy :))



Con này là tớ nhận nuôi nó từ hồi lớp 7. Từ hồi nó bé tí ti :))
Giờ nó to đùng rồi.
Khôn phết.

Pix chụp bằng Canon 50mm 1.8 ... :-<
Mình chụp như lilz :(
Haizz ...

Chiều mong chợ hoa nó mở để còn đi vi vu.

Nhớ ai é. Keke.